Tôi đến thăm em vào một chiều đông se lạnh. Cô bé Ái Xuân với đôi bàn chân tật nguyền từ nhỏ, gia cảnh khó khăn nhưng vẫn luôn mỉm cười vượt lên số phận. Ái Xuân đã trở thành cô nữ sinh viên đại học, trở thành niềm tự hào không chỉ của gia đình mà cho những người khuyết tật đã và đang cố gắng từng ngày vượt lên bệnh tật, chiến thắng số phận.
Những tấm kỷ niệm chương trong buổi lễ tôn vinh sinh viên tiêu biểu của tỉnh Phú Yên
Căn nhà nhỏ tềnh toàng không có gì giá trị, duy chỉ có kệ đựng thành tích của em là đầy ắp những bằng khen của các cấp, cơ quan, ban ngành đã khen tặng cho cô bé dũng cảm, đối mặt với muôn vàn khó khăn để đến được với con chữ, và trở thành một tân sinh viên. Ái Xuân hồ hởi khoe với tôi “Con mới nhận được kỉ niệm chương của ủy ban nhân dân tỉnh tặng, dành cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, vượt khó học tốt”. Cô bé 18 tuổi vui mừng và hãnh diện vì kỉ niệm chương pha lê có in dòng chữ “Vinh danh sinh viên Phú Yên tiêu biểu”. Ái Xuân chia sẻ, đối với cô, mỗi tấm bằng, những giấy khen hay kỉ niệm chương đều là một dấu mốc ghi nhận sự cố gắng không ngừng nghỉ từng ngày của cô học trò nhỏ. Riêng lần vinh danh này, lần đầu tiên cô bé biết đến kỉ niệm chương pha lê. Dòng chữ màu trắng trên kỉ niệm chương khắc thành tích vinh danh là sự vinh dự và tự hào rất lớn với em.
Kỉ niệm chương được em đặt trang trọng trên bàn, như một sự tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng và phấn đấu hơn nữa. Vì em biết kỉ niệm chương là phần thưởng cao quý, vinh danh và ghi nhận những đóng góp, những thành tích mà em đã đạt được. Rồi đây, cô bé nghèo tật nguyền sẽ vào thành phố Hồ Chí Minh nhập học, hành trang em mang theo là những nhọc nhằn của người mẹ đã ngoài 60, những giọt nước mắt hạnh phúc khi nhận được sự cưu mang của một nhà hảo tâm đã đài thọ chỗ ăn ở và chi phí học tập cho em trong suốt 4 năm học sắp tới.
Tấm kỷ niệm chương mà Ái Xuân đã trân trọng và tự hào đặt ở nơi danh giá nhất của kệ đựng thành tích
Tâm sự với chúng tôi, bà N.Tâm, mẹ của em Xuân cho biết “Từ ngày được ủy ban nhân dân tỉnh khen tặng bằng khen và kỉ niệm chương, con bé cứ băn khoăn mãi”. Hỏi ra thì mới biết, em nhận phần thưởng cao quý là kỉ niệm chương nên luôn canh cánh bên mình trăn trở phải làm sao để đền đáp công ơn nhiều người đã giúp đỡ em, phải làm sao xứng đáng với tấm kỉ niệm chương cao quý này, phải làm sao cống hiến thật nhiều cho xã hội…
Cô gái trẻ làm tôi vô cùng xúc động khi chia sẻ những mong muốn của mình. Em sẽ trở thành một tình nguyện viên, một nhà xã hội học đem tâm huyết, đem sự tin yêu và kiến thức của mình chia sẻ những khó khăn, mất mát và thậm chí là nỗi đau của một người tàn tật để chiến đấu và chiến thắng chính bản thân mình. Ái Xuân cho biết em không ngại khó, ngại khổ, bởi em muốn mình là sứ giả, là người truyền lửa và niềm tin cho các gia đình, các em nhỏ có hoàn cảnh giống mình. Cầm trên tay kỉ niệm chương vinh danh, cô tâm sinh viên cười tươi hứa với tôi: “Em sẽ sống tốt và luôn luôn cố gắng phấn đấu để không phụ tấm lòng của mọi người, không xấu hổ khi nhìn chiếc kỉ niệm chương quý giá này”.
Ái Xuân (Áo vàng) hân hoan khi được tôn vinh trong buổi lễ vinh danh sinh viên tiêu biểu
Tôi chia tay em và không quên ghi lại nụ cười tươi rói bên chiếc kỉ niệm chương mà em luôn giữ gìn và coi nó như động lực tiếp tục phấn đấu. Cầu chúc em luôn tin yêu và thành công như bây giờ. Chiều đầu đông gió mạnh nhưng tôi thấy ấm lòng giữa phố xá thênh thang.